Ngày quật quật làm rẫy, đêm, người dân xã Phú Lý (huyện Vĩnh Cửu- Đồng Nai) còn phải căng đến rát mắt, nín thở đến nghẹt lại để nghe được bước chân, ngửi được cái mùi hôi nồng nặc của đàn voi rừng 13 con thường xuyên về đây phá nhà cửa hoa màu. “Ông Bồ về!”. Chỉ 3 từ gấp gáp trong điện thoại, bất kỳ lúc nào trong đêm đen, giữa mịt mù rừng rẫy, người dân đều hò hét nhau chạy về nơi kêu cứu, đánh đổi cả sinh mạng mình để giành giật với voi từng quả xoài, hạt điều, rẫy sắn…
Nghẹt thở tìm voi…
Ấp 2- nơi voi rừng về phá hoạch nhà cửa vườn rẫy của dân nhiều nhất xã Phú Lý- lúc 19h ngày 31.3.2009, nghe tiếng vợ kêu thất thanh “ ổng Bồ đang phá rẫy!”, Vũ Đức Thường (trưởng công an ấp 2- người được mệnh danh là “ông đuổi voi” ) vội chồm dậy.
Chiếc xe cũ kỹ nảy tưng tưng đưa Thường và chúng tôi đến cầu Sắt (suối Kốp) thì con đường mòn đã “thắt cổ chai”, chỉ có nước đi bộ hơn 1km nữa, giữa rừng rú đen kịt, mới tới được rẫy. Tim đập, chân run, tôi và 1 đồng nghiệp dò dẫm bám theo “ông đuổi voi”.
“Oạch, cốp…!”, chúng tôi, liên tục té ngã, va đầu vào cây. Thường phải vừa rọi đèn soi đường, vừa hếch mũi ngửi để ngửi mùi hôi đặc trưng của “ông Bồ”, vừa căng mắt phân định hình thù voi và cây. “Voi to cả tấn vậy nhưng đi rất nhẹ. Nếu không tập trung, cả 3 anh em mình có khi đụng đầu vào…chân “ổng” chỉ có…hết đường!”. Thường thì thào! “Vũ khí” phòng thân của chúng tôi, chỉ là cái loa hú (cả xã chỉ được cấp 2 cái), chiếc đèn soi đi rừng cùng chiếc… máy ảnh, những ‘công cụ” chưa đủ “gãi ngứa” cho “ông Bồ”.
Đến giữa rẫy xoài, Thường bất chợt tắt phụt đèn, ngồi thụp xuống giỏng tai, hếch mũi lên. Chúng tôi thì nén cả thở. Tiếng lá cây vẫn xào xạc, tiếng côn trùng vẫn rả rích. Thường bất chợt đứng phắt dậy bật đèn rọi vào bóng đen sì cách đó 50m. Chiếc máy ảnh của tôi cũng chĩa thẳng theo hướng đèn, mặc dù biết rằng đèn Flast máy ảnh không đủ sức “bắn” tới để bắt hình. Phù, khối đen là một cây xoài to tướng bị ngã vật tựa vào cây bên cạnh, ná ná hình… voi. Ánh đèn càng loe rộng, càng thấy thêm cây xoài bị bật gốc, trụi trái lá. Sang đến rẫy điều cũng vậy, ngổn ngang cây trơ gốc. Tất cả vết tích cây, phân, vết chân voi còn rất mới.
“2, 5 mẫu điều xoài của tui bị phá nhiều lần thế này rồi. Tức quá! Bây giờ mấy anh ra ngoài trước, nếu đụng voi, chạy hình chữ chi để ổng không đuổi được. Còn tôi hú coi dụ voi ra, xem mặt mũi “ông” nào phá rẫy tui!”. Thường gằn giọng rồi cho hay, trước đây voi sợ còi hụ, còn bây giờ hễ nghe là nhào tới nơi phát ra tiếng còi. “ Ông đuổi voi” nổi tiếng ở xã nhờ “tương kế tựu kế” hay dùng còi hụ để dẫn dụ voi vào rừng, mặc dù khi voi đuổi theo, tính mạng khó lường!
Với thổ địa như anh Thường, hàng chục năm quen đường, có thể vứt đèn vẫn chạy thoát. Chứ chúng tôi, kể cả có đèn pin soi, làm sao tìm được đường giữa rừng cây, ruộng rẫy ngút ngàn trong đêm đen! Thôi thà ở cạnh Thường “nghênh chiến”, phó thác cho rủi may, có khi may nhiều hơn rùi. 4 hồi còi hú làm xáo động cả núi rừng âm u. 20 phút nín thở giữa đêm đặc quánh! Có tiếng răng rắc nhẹ nhưng không hướng về phía chúng tôi. Đang căm tức vì rẫy bị phá, Thường phăm phăm đi theo tiếng động. Thoát khỏi rẫy, qua ánh đèn, Thường phát hiện vết chân voi dọc theo cái hào, xuyên qua rẫy sắn đã thu hoạch hướng về rừng. Mò mẫm theo dấu chân voi gần cả tiếng, nhưng “ông đuổi voi” cuối cùng chỉ dám đến cách bìa rừng hun hút vài trăm mét…Còn chúng tôi, thở ra… nhè nhẹ!
Đêm trắng giữa rừng đen…
3h sáng ngày 1.4.2009. Cái thân thể được bọc trong quần áo tơi tả bùn đất của chúng tôi chưa kịp lặng trong giấc ngủ chập chờn ở trạm kiểm lâm suối Kốp, chợt tiếng điện thoại réo vang (theo người dân, từ 19h tối trở đi đến 5h sáng, hễ nghe tiếng điện thoại rao, dứt khoát chỉ có chuyện voi về). “ Voi đang phá cột điện ngay đường lộ ấp 2”. Tiếng ông Trưởng ấp 2- Đặng Văn Nhơn- gấp gáp. Ông Nhơn là “trung tâm” nhận thông báo voi của người dân, nên chuyện trắng đêm là bình thường, kể từ 2 năm trở lại đây!
Lại nhào lên xe, lại hun hút giữa núi rừng gần 1km, đập vào mắt chúng tôi, ngay lề đường, cả chục thanh niên, người cầm cây đuốc sáng rực dài đến chục mét, kẻ cầm đèn huơ ngang dọc, hò hét náo loạn cả vùng để xua đuổi một con voi lừng lững cách đó gần 100m. Thấy xe ô tô gầm rú và “quân” tiếp viện (chúng tôi) xông tới, “ông Bồ” quay đầu chạy thịch thịch vào rừng đen thăm thẳm.
Anh Trần Ngọc Nông (ấp 2) gạt mồ hôi, vừa hổn hển “ Đó là ông Ngà lửng đấy (voi ngà ngắn, dân địa phương hay gọi là ông Bồ ngà lửng), hung nhất trong 13 “ông” hay về đây. Tui đang thiu thiu, chợt điện tắt phụt (dân để điện sáng đêm để voi đỡ vào). Chạy ra thì thấy “ổng” bẻ gãy gục cái cột điện rồi. Mới đầu có 3 anh em tôi, đốt đuốc, rọi đèn hò hét “ổng” không thèm chạy, còn dí ngược lại. May mà có mấy làng xóm và xe các anh tới ông mới chạy! Có thể lát ‘ổng” quay lại đấy”.
“Ông Ngà lửng” đi rồi, để lại “chiến trường” bãi phân to tướng, hôi hổi khói và là 4 cây cột điện bê tông dẫn vào nhà anh Nông gãy gục lề đường. Dãy cột điện này, anh Nông mới dựng lại cách đây 3 ngày, sau khi bị chính “ông Ngà lửng” bẻ gãy. “ Làm như ông ấy thù vụ nhà tôi ném lửa vào người khi ăn xoài hay sao ấy, bây giờ không thèm phá cây, ăn gạo mà cứ nhè cột điện nhà tôi mà bẻ. Thế này thì sống sao nổi!”. Nông ấm ức!
Hiện voi ra bất cứ lúc nào, đặc biệt vào chiều, tầm 16h – 17h. Trước khi ra, cả đàn tụ lại bìa rừng, hướng về phía rẫy dân hú hét ầm ĩ đuổi người đi. Bởi vậy cứ đến 4h30 nghe tiếng “còi tan tầm” của voi, người dân làm rẫy lo dọn đồ để… chạy về nhà.
Bây giờ, vợ anh Nông cũng như các bà các chị ở đây có thêm “nhiệm vụ nội trợ”, chuẩn bị củi lửa, dầu để tẩm đuốc cho ông chồng đốt đuổi voi.
Còn cánh đàn ông ấp 2, ban ngày quật quật trên rẫy, ban đêm phải căng đến rát mắt, nín thở đến nghẹt lại để nghe được bước chân, ngửi được cái mùi hôi nồng nặc của đàn voi rừng để cố giành giật lại hạt điều, quả xoài, rẫy sắn, vườn mía. Bởi gần như 99% dân ở đây sống bằng nguồn thu này.
Khốn khổ, thức ăn trong rừng không thiếu nhưng giờ voi “khoái” ăn đồ của dân trồng như xoài Thái, sắn, gạo, muốn, điều vì… ngon hơn đồ rừng. Hiện lại vào mùa thu hoạch sắn, điều, xoài. Nên dù “đêm trắng giữa rừng đen” liên tục đã “vắt” đi không biết bao nhiêu sức lực của họ mà hiệt hại về tài sản vẫn nặng nề và chưa có dấu hiệu dừng lại.
Thống kê của UBND xã Phú Lý thể hiện, chỉ tính từ đầu tháng 3.2009 đến nay, tổng cộng voi về hơn 10 lần, làm bật gốc 68 cây điều, sập một nhà bếp, dẫm phá làm hư hại toàn bộ 7 tấn mì khô đã vào bao. Hàng tạ xoài trái, điều trái bị ăn mất. Nhiều hộ dân bị thiệt hại nặng nề như hộ ông Tạ Văn Xu, bị voi tàn phá vườn mía hơn 1ha làm thiệt hại khoảng 40%. Hộ Hồ Văn Hoa, Nguyễn Minh Châu, Đào Duy Long… hoa màu bị tàn phá, quy ra tiền, mất từ 30 đến 50 triệu đồng.
“Con kiến” kiện… con voi
Voi rừng xuất hiện ở xã Phú Lý từ năm 2007, nhưng chỉ với 2 con. Năm 2008, đã tăng lên 10 con, thường xuyên ra phá hoại hoa màu nhà của của dân, nhưng chỉ ở 2 ấp. Từ đầu năm 2009 đến nay, voi đã tăng đàn đến 13 con do ‘ông Ngà lệch (ngà cái chĩa lên cao, cái chĩa xuống dưới) làm đầu đàn đã mở rộng “lãnh địa” phá tới 4/9 ấp, gồm 1, 2, 4 và ấp Lý lịch. 4 ấp này hiện có hơn 7.400 nhân khẩu.
Anh Võ Văn Cương (phó trạm kiểm lâm suối Kốp) cho hay, không chỉ ăn nông sản, “ông Bồ” bây giờ giở chứng, khoái phá phách và chọc ghẹo dân. Lẻn được vào khu dân cư, voi không đụng tới nhà xây, cứ nhắm nhà gỗ, nhà tranh vách nứa, tóm lại cứ nhà cửa làm bằng cây, gỗ là phá. Chui vào rẫy, chòi canh rẫy làm dướt đất, “ông Bồ” giật sập. Dân sợ tìm ngọn cây cao, chắc làm chòi canh như cái tổ chim tít trên ngọn, voi ra nằm khểnh ở dưới cả đêm, khiến người trốn trên chòi hết đường leo xuống. Một cán bộ hội phụ nữ xã mãi mê làm rẫy, nghe động ngẩng lên thấy “ông Bồ” dùng vòi nghịch ngợm nhấc lên đặt xuống khiến đèn, vỏ vỡ chiếc xe Weve mới mua của mình tan tành…Cán bộ KBT mang gạo, muốn ra bìa rừng cho ăn, bây giờ “ông” không thèm mà lại “khoái” xộc vào bếp nhà dân lục lục đồ và ăn tất từ gói mì tôm đến quần áo, chiếu chăn.
Các kinh nghiệm ứng phó với voi theo hướng dẫn của KBT, người dân đã thuộc lòng như “cháo”. Nhưng giờ voi “lờn thuốc”, thấy ánh đèn pi, tiếng còi hú, kẻng gõ mà ít người, có khi nhào tới đuổi người chạy… mất dép.
Theo Trưởng ấp 2- Đặng Văn Nhơn- quá tức mà bất lực, người dân ấp 2 đã làm đơn khiếu nại đến xã. “Viết nhiều lần đến mức giờ dân… chán làm đơn rồi!”. Anh Nhơn dở cười dở mếu.
Lật giở cả đống đơn khiếu kiện… voi của người dân, Phó chủ tịch UBND xã Phú Lý- Cao Hiền Quang- cũng “dở cười dở mếu” như dân: “Dân còn bức xúc tới mức chiều 30 tết năm ngoái, kéo nhau lên tận nhà Chủ tịch rồi lên trụ sở UBND xã. Khổ, với chức trách của mình, UBND xã cũng chỉ biết viết…không biết bao nhiêu báo cáo, kiến nghị gửi lên huyện, nhưng giờ giải pháp cũng… không có ngoại trừ một số ít hộ dân bị voi phá hoa màu nằm trong diện hộ nghèo được hỗ trợ! Bây giờ chúng tôi cũng… chịu rồi. May mắn đến giờ chưa ai bị thương. Nhưng nếu để dân và voi xung đột thế này mãi, voi thành thói quen rượt đuổi hại người thì nguy hiểm lắm!”.
Khi chia tay nhiều người dân Phú Lý nhờ chúng tôi gửi đến ngành chức năng một câu hỏi nhức nhối: ”Chúng tôi thừa sức hại voi để bảo vệ mình. Nhưng voi này là tài sản quốc gia nếu dân xâm hại thì bị xử lý. Vậy voi làm thiệt hại tài sản, đe dọa tính mạng dân thì ai sẽ chịu trách nhiệm?”.
NGÔ SƠN
Nghẹt thở tìm voi…
Ấp 2- nơi voi rừng về phá hoạch nhà cửa vườn rẫy của dân nhiều nhất xã Phú Lý- lúc 19h ngày 31.3.2009, nghe tiếng vợ kêu thất thanh “ ổng Bồ đang phá rẫy!”, Vũ Đức Thường (trưởng công an ấp 2- người được mệnh danh là “ông đuổi voi” ) vội chồm dậy.
Chiếc xe cũ kỹ nảy tưng tưng đưa Thường và chúng tôi đến cầu Sắt (suối Kốp) thì con đường mòn đã “thắt cổ chai”, chỉ có nước đi bộ hơn 1km nữa, giữa rừng rú đen kịt, mới tới được rẫy. Tim đập, chân run, tôi và 1 đồng nghiệp dò dẫm bám theo “ông đuổi voi”.
“Oạch, cốp…!”, chúng tôi, liên tục té ngã, va đầu vào cây. Thường phải vừa rọi đèn soi đường, vừa hếch mũi ngửi để ngửi mùi hôi đặc trưng của “ông Bồ”, vừa căng mắt phân định hình thù voi và cây. “Voi to cả tấn vậy nhưng đi rất nhẹ. Nếu không tập trung, cả 3 anh em mình có khi đụng đầu vào…chân “ổng” chỉ có…hết đường!”. Thường thì thào! “Vũ khí” phòng thân của chúng tôi, chỉ là cái loa hú (cả xã chỉ được cấp 2 cái), chiếc đèn soi đi rừng cùng chiếc… máy ảnh, những ‘công cụ” chưa đủ “gãi ngứa” cho “ông Bồ”.
Đến giữa rẫy xoài, Thường bất chợt tắt phụt đèn, ngồi thụp xuống giỏng tai, hếch mũi lên. Chúng tôi thì nén cả thở. Tiếng lá cây vẫn xào xạc, tiếng côn trùng vẫn rả rích. Thường bất chợt đứng phắt dậy bật đèn rọi vào bóng đen sì cách đó 50m. Chiếc máy ảnh của tôi cũng chĩa thẳng theo hướng đèn, mặc dù biết rằng đèn Flast máy ảnh không đủ sức “bắn” tới để bắt hình. Phù, khối đen là một cây xoài to tướng bị ngã vật tựa vào cây bên cạnh, ná ná hình… voi. Ánh đèn càng loe rộng, càng thấy thêm cây xoài bị bật gốc, trụi trái lá. Sang đến rẫy điều cũng vậy, ngổn ngang cây trơ gốc. Tất cả vết tích cây, phân, vết chân voi còn rất mới.
“2, 5 mẫu điều xoài của tui bị phá nhiều lần thế này rồi. Tức quá! Bây giờ mấy anh ra ngoài trước, nếu đụng voi, chạy hình chữ chi để ổng không đuổi được. Còn tôi hú coi dụ voi ra, xem mặt mũi “ông” nào phá rẫy tui!”. Thường gằn giọng rồi cho hay, trước đây voi sợ còi hụ, còn bây giờ hễ nghe là nhào tới nơi phát ra tiếng còi. “ Ông đuổi voi” nổi tiếng ở xã nhờ “tương kế tựu kế” hay dùng còi hụ để dẫn dụ voi vào rừng, mặc dù khi voi đuổi theo, tính mạng khó lường!
Với thổ địa như anh Thường, hàng chục năm quen đường, có thể vứt đèn vẫn chạy thoát. Chứ chúng tôi, kể cả có đèn pin soi, làm sao tìm được đường giữa rừng cây, ruộng rẫy ngút ngàn trong đêm đen! Thôi thà ở cạnh Thường “nghênh chiến”, phó thác cho rủi may, có khi may nhiều hơn rùi. 4 hồi còi hú làm xáo động cả núi rừng âm u. 20 phút nín thở giữa đêm đặc quánh! Có tiếng răng rắc nhẹ nhưng không hướng về phía chúng tôi. Đang căm tức vì rẫy bị phá, Thường phăm phăm đi theo tiếng động. Thoát khỏi rẫy, qua ánh đèn, Thường phát hiện vết chân voi dọc theo cái hào, xuyên qua rẫy sắn đã thu hoạch hướng về rừng. Mò mẫm theo dấu chân voi gần cả tiếng, nhưng “ông đuổi voi” cuối cùng chỉ dám đến cách bìa rừng hun hút vài trăm mét…Còn chúng tôi, thở ra… nhè nhẹ!
Đêm trắng giữa rừng đen…
3h sáng ngày 1.4.2009. Cái thân thể được bọc trong quần áo tơi tả bùn đất của chúng tôi chưa kịp lặng trong giấc ngủ chập chờn ở trạm kiểm lâm suối Kốp, chợt tiếng điện thoại réo vang (theo người dân, từ 19h tối trở đi đến 5h sáng, hễ nghe tiếng điện thoại rao, dứt khoát chỉ có chuyện voi về). “ Voi đang phá cột điện ngay đường lộ ấp 2”. Tiếng ông Trưởng ấp 2- Đặng Văn Nhơn- gấp gáp. Ông Nhơn là “trung tâm” nhận thông báo voi của người dân, nên chuyện trắng đêm là bình thường, kể từ 2 năm trở lại đây!
Lại nhào lên xe, lại hun hút giữa núi rừng gần 1km, đập vào mắt chúng tôi, ngay lề đường, cả chục thanh niên, người cầm cây đuốc sáng rực dài đến chục mét, kẻ cầm đèn huơ ngang dọc, hò hét náo loạn cả vùng để xua đuổi một con voi lừng lững cách đó gần 100m. Thấy xe ô tô gầm rú và “quân” tiếp viện (chúng tôi) xông tới, “ông Bồ” quay đầu chạy thịch thịch vào rừng đen thăm thẳm.
Anh Trần Ngọc Nông (ấp 2) gạt mồ hôi, vừa hổn hển “ Đó là ông Ngà lửng đấy (voi ngà ngắn, dân địa phương hay gọi là ông Bồ ngà lửng), hung nhất trong 13 “ông” hay về đây. Tui đang thiu thiu, chợt điện tắt phụt (dân để điện sáng đêm để voi đỡ vào). Chạy ra thì thấy “ổng” bẻ gãy gục cái cột điện rồi. Mới đầu có 3 anh em tôi, đốt đuốc, rọi đèn hò hét “ổng” không thèm chạy, còn dí ngược lại. May mà có mấy làng xóm và xe các anh tới ông mới chạy! Có thể lát ‘ổng” quay lại đấy”.
“Ông Ngà lửng” đi rồi, để lại “chiến trường” bãi phân to tướng, hôi hổi khói và là 4 cây cột điện bê tông dẫn vào nhà anh Nông gãy gục lề đường. Dãy cột điện này, anh Nông mới dựng lại cách đây 3 ngày, sau khi bị chính “ông Ngà lửng” bẻ gãy. “ Làm như ông ấy thù vụ nhà tôi ném lửa vào người khi ăn xoài hay sao ấy, bây giờ không thèm phá cây, ăn gạo mà cứ nhè cột điện nhà tôi mà bẻ. Thế này thì sống sao nổi!”. Nông ấm ức!
Hiện voi ra bất cứ lúc nào, đặc biệt vào chiều, tầm 16h – 17h. Trước khi ra, cả đàn tụ lại bìa rừng, hướng về phía rẫy dân hú hét ầm ĩ đuổi người đi. Bởi vậy cứ đến 4h30 nghe tiếng “còi tan tầm” của voi, người dân làm rẫy lo dọn đồ để… chạy về nhà.
Bây giờ, vợ anh Nông cũng như các bà các chị ở đây có thêm “nhiệm vụ nội trợ”, chuẩn bị củi lửa, dầu để tẩm đuốc cho ông chồng đốt đuổi voi.
Còn cánh đàn ông ấp 2, ban ngày quật quật trên rẫy, ban đêm phải căng đến rát mắt, nín thở đến nghẹt lại để nghe được bước chân, ngửi được cái mùi hôi nồng nặc của đàn voi rừng để cố giành giật lại hạt điều, quả xoài, rẫy sắn, vườn mía. Bởi gần như 99% dân ở đây sống bằng nguồn thu này.
Khốn khổ, thức ăn trong rừng không thiếu nhưng giờ voi “khoái” ăn đồ của dân trồng như xoài Thái, sắn, gạo, muốn, điều vì… ngon hơn đồ rừng. Hiện lại vào mùa thu hoạch sắn, điều, xoài. Nên dù “đêm trắng giữa rừng đen” liên tục đã “vắt” đi không biết bao nhiêu sức lực của họ mà hiệt hại về tài sản vẫn nặng nề và chưa có dấu hiệu dừng lại.
Thống kê của UBND xã Phú Lý thể hiện, chỉ tính từ đầu tháng 3.2009 đến nay, tổng cộng voi về hơn 10 lần, làm bật gốc 68 cây điều, sập một nhà bếp, dẫm phá làm hư hại toàn bộ 7 tấn mì khô đã vào bao. Hàng tạ xoài trái, điều trái bị ăn mất. Nhiều hộ dân bị thiệt hại nặng nề như hộ ông Tạ Văn Xu, bị voi tàn phá vườn mía hơn 1ha làm thiệt hại khoảng 40%. Hộ Hồ Văn Hoa, Nguyễn Minh Châu, Đào Duy Long… hoa màu bị tàn phá, quy ra tiền, mất từ 30 đến 50 triệu đồng.
“Con kiến” kiện… con voi
Voi rừng xuất hiện ở xã Phú Lý từ năm 2007, nhưng chỉ với 2 con. Năm 2008, đã tăng lên 10 con, thường xuyên ra phá hoại hoa màu nhà của của dân, nhưng chỉ ở 2 ấp. Từ đầu năm 2009 đến nay, voi đã tăng đàn đến 13 con do ‘ông Ngà lệch (ngà cái chĩa lên cao, cái chĩa xuống dưới) làm đầu đàn đã mở rộng “lãnh địa” phá tới 4/9 ấp, gồm 1, 2, 4 và ấp Lý lịch. 4 ấp này hiện có hơn 7.400 nhân khẩu.
Anh Võ Văn Cương (phó trạm kiểm lâm suối Kốp) cho hay, không chỉ ăn nông sản, “ông Bồ” bây giờ giở chứng, khoái phá phách và chọc ghẹo dân. Lẻn được vào khu dân cư, voi không đụng tới nhà xây, cứ nhắm nhà gỗ, nhà tranh vách nứa, tóm lại cứ nhà cửa làm bằng cây, gỗ là phá. Chui vào rẫy, chòi canh rẫy làm dướt đất, “ông Bồ” giật sập. Dân sợ tìm ngọn cây cao, chắc làm chòi canh như cái tổ chim tít trên ngọn, voi ra nằm khểnh ở dưới cả đêm, khiến người trốn trên chòi hết đường leo xuống. Một cán bộ hội phụ nữ xã mãi mê làm rẫy, nghe động ngẩng lên thấy “ông Bồ” dùng vòi nghịch ngợm nhấc lên đặt xuống khiến đèn, vỏ vỡ chiếc xe Weve mới mua của mình tan tành…Cán bộ KBT mang gạo, muốn ra bìa rừng cho ăn, bây giờ “ông” không thèm mà lại “khoái” xộc vào bếp nhà dân lục lục đồ và ăn tất từ gói mì tôm đến quần áo, chiếu chăn.
Các kinh nghiệm ứng phó với voi theo hướng dẫn của KBT, người dân đã thuộc lòng như “cháo”. Nhưng giờ voi “lờn thuốc”, thấy ánh đèn pi, tiếng còi hú, kẻng gõ mà ít người, có khi nhào tới đuổi người chạy… mất dép.
Theo Trưởng ấp 2- Đặng Văn Nhơn- quá tức mà bất lực, người dân ấp 2 đã làm đơn khiếu nại đến xã. “Viết nhiều lần đến mức giờ dân… chán làm đơn rồi!”. Anh Nhơn dở cười dở mếu.
Lật giở cả đống đơn khiếu kiện… voi của người dân, Phó chủ tịch UBND xã Phú Lý- Cao Hiền Quang- cũng “dở cười dở mếu” như dân: “Dân còn bức xúc tới mức chiều 30 tết năm ngoái, kéo nhau lên tận nhà Chủ tịch rồi lên trụ sở UBND xã. Khổ, với chức trách của mình, UBND xã cũng chỉ biết viết…không biết bao nhiêu báo cáo, kiến nghị gửi lên huyện, nhưng giờ giải pháp cũng… không có ngoại trừ một số ít hộ dân bị voi phá hoa màu nằm trong diện hộ nghèo được hỗ trợ! Bây giờ chúng tôi cũng… chịu rồi. May mắn đến giờ chưa ai bị thương. Nhưng nếu để dân và voi xung đột thế này mãi, voi thành thói quen rượt đuổi hại người thì nguy hiểm lắm!”.
Khi chia tay nhiều người dân Phú Lý nhờ chúng tôi gửi đến ngành chức năng một câu hỏi nhức nhối: ”Chúng tôi thừa sức hại voi để bảo vệ mình. Nhưng voi này là tài sản quốc gia nếu dân xâm hại thì bị xử lý. Vậy voi làm thiệt hại tài sản, đe dọa tính mạng dân thì ai sẽ chịu trách nhiệm?”.
NGÔ SƠN
0 Bình luận
Đăng nhận xét